Người ta thường nói đợi chờ là hạnh phúc, còn ta thì chẳng bao giờ hạnh phúc vì đợi chờ. Ta sợ, và căm ghét sự chờ đợi. Vậy mà đêm qua ta đã đợi chờ, như đã từng đợi chờ bao đêm. Nhưng thực ra ta đã chờ đợi điều gì? Và ta chờ đợi để làm gì? Cũng chẳng biết nữa. Chỉ biết rằng lâu lắm rồi lại mới gặp lại cái cảm giác chờ đợi trong vô vọng.
Dường như cuộc đời này là một giấc mộng, một giấc mộng liêu trai kéo dài, không êm đềm và cũng không tĩnh lặng, mà cuồn cuộn sóng với bao cô đơn và khổ đau. Giá như ta có thể ngủ say để quên đi trần thế này, cái trần thế điên loạn lúc nào cũng trói chặt ta vào những ràng buộc của trách nhiệm và nghĩa vụ, của danh dự và bao điều hão huyền khác. Giá như ta có thể ngủ say để quên đi những đợi chờ trong vô vọng, những ước mơ đến buốt giá. Ừ, giá như, giá như ta có thể ….
Lòng tự hỏi có bao giờ ánh sáng trở lại và ta chợt tỉnh khởi cơn mê? Liệu có bao giờ ánh sáng lại đến chiếu rọi rực rỡ tâm hồn ta? Có bao giờ? Liệu rằng có bao giờ ta được sống như ta đã từng sống? Liệu rằng ta có bao giờ được yêu như ta đã từng yêu? Liệu rằng ánh sáng sẽ đến với ta từ một ngôi sao lấp lánh hay chỉ là đó chỉ là ánh sáng của một ngôi sao băng vụt lướt qua trên bầu trời đen tối?
Lòng buồn mang mang, lại chợt nhớ Trịnh có viết mấy câu thơ mà ta rất yêu thích:
Dù đến
Rồi đi
Ta cũng xin
Tạ ơn đời
Tạ ơn người
Đã cho tôi
Tình sáng ngời
Như
Sao xuống
Từ Trời
Nhưng liệu rằng ta có thật sự Tạ ơn Đời, tạ ơn Người, khi mà lòng ta chỉ tràn ngập một nỗi hoài nghi ?
27.08.2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét