Nguyễn Thị Đạo Tĩnh
Vắt kiệt mình trong cơn khát đam mê
tự đốt cháy quên mình hoang dại
tự đốt cháy quên lòng tê tái
hoa Dã Qùi
vàng đến thắt lòng nhau!
Suốt cuộc đời không được chút nâng niu
cứ dâng hiến
cứ lặng thầm dâng hiến
hoa như thể nỗi niềm đau đớn
thổn thức chiều đông
Quá vô tình
Người có biết không
em như một đoá Qùi sơn cước
gió và mưa chẳng thể nào tắt được
cái màu tươi nguyên sơ!
Tự đốt mình trong cơn khát đam mê
hoa rực cháy một vùng biên ải
Dã Qùi
Dã Qùi
chờ chi Người đến hái
Chiều nay Người biết chăng!
tự đốt cháy quên mình hoang dại
tự đốt cháy quên lòng tê tái
hoa Dã Qùi
vàng đến thắt lòng nhau!
Suốt cuộc đời không được chút nâng niu
cứ dâng hiến
cứ lặng thầm dâng hiến
hoa như thể nỗi niềm đau đớn
thổn thức chiều đông
Quá vô tình
Người có biết không
em như một đoá Qùi sơn cước
gió và mưa chẳng thể nào tắt được
cái màu tươi nguyên sơ!
Tự đốt mình trong cơn khát đam mê
hoa rực cháy một vùng biên ải
Dã Qùi
Dã Qùi
chờ chi Người đến hái
Chiều nay Người biết chăng!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét