Kỷ niệm như rêu
Em níu vào chợt ngã
Tình xưa giờ hóa xa
Có những kỷ niệm đã nhạt nhòa theo thời gian, mà sao có những kỷ niệm cứ ồ ạt ùa về vò xé trái tim ta. Đã bao tháng ngày ta mù lòa bởi những kỷ niệm xưa êm đềm, đã bao đêm trắng ta buốt giá với những hoài niệm về một mối tình đã xa. Vậy mà ta vẫn tin, vẫn yêu, vẫn vội vàng hy vọng, cả khi người ta yêu cứ vô tình đến tàn nhẫn, cả khi người ta yêu chỉ lạnh lùng đi bên cạnh cuộc đời ta. Để rồi xót xa. Để rồi cô độc. Thực ra ta yêu anh hay yêu những kỷ niệm xưa? Hay đó chỉ là sự lầm tưởng để cho cuộc đời dang dở lại càng thêm dở dang? Không, hình như tất cả đã lùi xa lắm rồi, để giờ đây chỉ còn là miền hoài niệm là của riêng ta, trong tiếng thở dài rất khẽ của chốn kỷ niệm xưa.
Hình như con tim đang khẽ nói: hãy mãi là của riêng em, anh nhé? Hình như con tim thầm mong ước: hãy nắm tay em, anh nhé, để cho em đủ tự tin đi suốt cuộc đời này. Và hình như con tim đang thổn thức: tại sao lại bỏ em mà đi, người ơi, khi tình em vẫn đong đầy? Không, hình như đó không phải là sự thật. Hình như đó chỉ là tiếng vọng xa xăm của ký ức, xa xăm đến mức giờ đây chỉ còn lại như một tiếng thở dài rất khẽ của thời gian.
Đã một thời yêu người trong từng hơi thở. Đã một thời hạnh phúc đắm say vì yêu người. Và cũng đã một thời điên loạn vì yêu người. Vậy mà giờ đây tất cả đều đã là quá vãng. Tình đã xa. Lòng đã nguội lạnh. Dù người vẫn đi bên cạnh cuộc đời ta. Có chăng chỉ còn lại chút mơ hồ xa vắng của những thói quen, thói quen của một người đàn bà cần có người đàn ông bên cạnh để con tim được sưởi ấm, thói quen của một người bạn cần có người tri kỷ bên mình để xẻ chia, thói quen của một người vợ cần có người chồng kề bên để nghiêng vai gánh vác. Phải, hình như đó lại là tiếng vọng về rất khẽ của thói quen.
Ước gì lại được sống trong những kỷ niệm đẹp của ngày xưa ấy. Ước gì lại được dựa đầu vào vai anh mà nói: đừng bao giờ xa em, anh nhé. Ước gì lại được đắm say và điên loạn vì yêu anh. Nhưng giờ đây ta đã biết, và ta đã hiểu. Kỷ niệm như rêu. Ta sẽ không níu vào nữa, dù lòng sẽ hóa đá vì cô đơn. Tất cả đã xa rồi, tất cả đã qua đi thật rồi. Từ hai phía. Có chăng chỉ còn lại những tiếng vọng mơ hồ rất khẽ của thời gian…
2h ngày 30.08.2009
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét