Trang

Thứ Ba, 28 tháng 6, 2011

Xin đừng thành thật






Đinh Thu Hiền

Với riêng em xin anh đừng thành thật
Hãy cứ dối rằng anh rất yêu em
Hãy cứ dối rằng anh thao thức đêm đêm
Nghe gió động ngỡ tay mềm gọi cửa

Hãy cứ bảo rằng em là nỗi nhớ
Duy nhất trong đời và duy nhất trong anh
Căn gác nhỏ, không em hoang lạnh cả Hà Thành
Em là chúa ngự hồn anh vĩnh viễn.

Xin cứ việc lừa dối không bờ bến
Ru em mơ trong một biển hoang đường
Dối gian thật nhiều anh nhé, anh yêu thương
Cái khát khao dối thường, đâu dối được

Em yêu anh ngàn năm không hiểu được
Biết bao điều còn dấu sau làn môi
Biết bao điều day dứt rồi thôi
Nếu dối được tình em ôi! nếu được ?



Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu



Có thể một ngày chúng mình sẽ lại yêu
Nhưng không phải yêu nhau,
Mà là yêu người khác.

Anh sẽ nắm tay một người con gái khác
Dịu dàng hơn cả vuốt tóc em ngày xưa
Em vẫn lo lắng mỗi khi trời mưa
Nhưng đi đưa áo cho một chàng trai khác...

Bức ảnh cô gái kia có vô tình đi lạc
Em cũng chẳng ngồi tô vẽ cho xấu xí hơn em
Anh rồi cũng chẳng còn ghen,
Những chỗ không anh, em diện màu áo mới.
Tại đường phố đông người
Nên chúng mình cứ mặc sức lướt qua nhau.

Có thể một ngày em mặc áo cô dâu
Anh chụp ảnh cùng nhưng không làm chú rể
Những đứa con của em sẽ yêu thương cha mẹ
Trong bức tranh tô màu chẳng có khuôn mặt anh...

Giông bão đi qua ô cửa màu xanh
Em sẽ làm thơ về tiếng cười con trẻ
Về bữa cơm, về ngôi nhà và người em yêu hơn cả
Như anh nghĩ về vợ mình, về hạnh phúc bền lâu.

Có bao nhiêu sao sáng trên đầu
Em từng nghĩ chỉ anh là duy nhất
Nhưng cuộc đời nào đâu phải cổ tích
Chàng chăn cừu cũng đã bỏ đi xa...

Em nghe lại những bản tình ca
Vẫn dịu dàng, vẫn thiết tha như thế
Vẫn say mê như chưa hề cũ
Nhưng sao chẳng đoạn điệp khúc nào lặp lại như nhau? 



(Không nhớ tên tác giả)

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2011

Hạnh phúc

Hạnh phúc là gì? Một lời hò hẹn để gió cuốn trôi? Một lời thương nhớ để thành dĩ vãng? Người chợt đến, rồi đi, như gió hoang dã lang thang ngoài phố vắng. Vô định, xa xôi, và phiêu lãng. Nhưng phải chăng thế đã là quá đủ cho một trái tim cô độc? Ừ, như thế là quá đủ. Hò hẹn để làm gì khi trái tim đã rỉ máu. Nhớ thương để làm gì khi hoang vắng đã dâng đầy? 

Hãy cứ là ngày hôm nay. Hãy cứ là ngày hôm nay thôi, người nhé. Với những yêu thương đong đầy, với những mộng ước xa xôi, cũng chỉ gói gọn trong một trái tim đa cảm của một người đàn bà cô độc. Trái tim luôn sợ hãi, luôn khát khao yêu thương nồng cháy nhưng cũng luôn sẵn sàng cho một cuộc chia ly. Bởi em biết, em chỉ là người đàn bà đi ngang qua đời anh. Một con số không tròn chĩnh và vô nghĩa. Em biết, và em sẽ không bao giờ oán trách. Em biết, và em sẽ không bao giờ cản ngăn bước chân phiêu lãng. Em biết, và em sẽ chẳng bao giờ tự hỏi: ai sẽ cùng em đi cuối những con đường?
Dù em yêu anh.
              Sẽ chẳng bao giờ.
              Hãy cứ để gió cuốn trôi, để gió cuốn trôi...

Thứ Bảy, 25 tháng 6, 2011

Trước mùa đông

Đoàn thị Lam Luyến

Anh trở về đột ngột với mùa đông
Như trước cơn mưa, kiến vòng lại tổ
Em đang gặt mùa thu dang dở
Nên vẫn cầm giá rét trên tay.

Em thấy buồn khi trời trở heo may
Như giữa khơi xa sợ trời lộng gió
Căn bệnh của tình yêu muôn đời vậy đó
Mong lứa tằm phải ăn vội rên nong.

Bao năm rồi em giấu nỗi chờ mong
Những kỷ niệm xưa nửa hư nửa thật
Những kỷ niệm xưa nửa còn nửa mất
Cứ trộn bồ hòn với mật làm ngon.

Sự dối lừa dẫu không gọi thành tên
Nhưng cứ theo ta nửa hư nửa thật
Nhưng cứ bên ta nửa còn nửa mất
Thuốc đắng bao ngày dã tật đã thành quen.

Sao không về khi ngó chửa thành sen
Bông gạo ngày xưa chưa thành chăn thành gối
Tình yêu cho ta biết chờ biết đợi
Đá hoá rồi áo cưới mới về tay.