Trang

Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012

Những nẻo đường tới trường.


Có rất nhiều con đường để đi tới trường, tôi, cũng như rất nhiều người luôn muốn chọn cho những đứa con yêu thương của mình một con đường bằng phẳng, ít gập ghềnh, ko xa xôi. Nhưng đâu phải ai cũng có thể làm được điều mình muốn đó. Tôi đã thực sự nhói lòng đến xót xa khi đi trên những con đường trơn tuột những ngày mưa gió, bụi mù những ngày nắng đổ, và hoang vắng, hoang vắng đến khó tả khi xã hội của chúng ta đã tồn tại đến thế kỷ 21 này.


Lo âu, đó ko phải là cảm giác thường trực ư, khi mà những đôi chân bé nhỏ của các em mỗi ngày phải bước vội qua những ngọn núi trên những lối mòn ngoằn nghèo, hun hút để trở về nhà sau 1 ngày học tập. Túi đeo bên hông, chiếc cặp lồng tung tẩy trong tay theo nhịp bước, đôi má hồng hồng đang dần xanh xao trong ánh ban chiều, ko người lớn đón đưa, cu anh dắt đứa em, hoặc một nhóm 3, 4 em cứ ríu rít, cứ nói cười làm rộn ràng cả núi rừng đơn sơ, về với người mẹ đang đứng đợi bên mái hiên nhà. Những đứa trẻ này như cỏ cây của núi rừng vậy, cứ thế lớn lên, cứ thế bước vào cuộc đời, bản năng đến khâm phục




Xin hãy chung tay cùng xây dựng chương trình để nụ cười các em thơ luôn ríu ríu khắp những lối mòn như vết chim di bên lưng chừng vách núi vắng lặng và đơn sơ.



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét